Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

LỠ HẸN SAU 24 NĂM

Hôm nay Chủ nhật , minh online muộn do sáng nay mải đàn đúm nhậu nhẹt chia tay bể bơi đóng cửa sau 1 mùa bơi lội mát mẻ. hihi. say lay-tay-phay về nhà ngủ 1 giấc dậy, thấy hơi buồn buồn như mât mát 1 cái gì đó. Bâng khuâng lạ. Chui vào blog cap2hbt do mình lập cho nhóm  bạn cũ thủa cấp 2 xem có ai để lại lời nhắn gì không. Chẳng thấy ai để lại lời nào. Mọi người đến rồi đi . hichic chẳng ai để lại dấu tích, chẳng ai muốn nói gì hay chia sẻ, nhắn nhủ gì cho tập thể. 

Nhìn sang mục những người quan tâm thấy có thêm thành viên mới. Ai đó đã ghé qua và để lại dấu chân. mình tò mò theo link thì gặp cái này. Chẳng biết tên thật là gì, địa chỉ ở đâu. Xin phép tác giả nguyennhulong copy mang về đây cho mọi người cùng đọc. 
 Thu bay mot ngay cuoi thang 7.Minh rat mong cho den ngay do,khi mot nguoi ban gan nha,da lap gi dinh o noi khac ve choi,thong tin cho minh biet buoi gap mat cua cac ban cung hoc cap 2 HBT.Minh rat hao huc mong den ngay gap mat,buoi gap mat sau 24 nam roi xa mai truong ,khong biet cac ban sau bao nhieu nam co thay doi nhieu khong,co thanh dat khong,cuoc song hien tai ra sao va tu hinh dung ra giay phut gap go,nhung cai bat tay ,nhung anh mat dang to mo mo.Tu hoi khong biet ban nao kia ,ten la gi,nha o dau va khong hieu minh con nhan ra mot ai khong nua khi gap lai cac ban sau hon 2 thap ky lai duoc tai ngo.Moi mong doi cua minh da tan vo,do minh hon 10 nam nay da phai chay than nhan tao,theo lich thu 6 minh di loc mau,thu 7 la co the den gap mat cac ban roi .Nhung buoi sang thu 6 minh da chuan bi di ,thi trong vien bao lai co nhieu ca cap cuu minh phai chuyen sang buoi sau.The la bao nhieu du dinh,nhung cau hoi da o lai voi cuoc dien thoai do.Buon.....thoi minh tu an ui cuoc song van con tiep tuc,minh lo nam nay nhung con buoi gap mat nam sau va nam sau nua van con co hoi.Hen cac ban nam sau nhe,chuc cac ban manh khoe,thanh dat trong cuoc song dung phai lo hen nhu minh.Mot thanh vien cap 2 HBT
http://cap2hbt-nguyennhulong.blogspot.com/

5 nhận xét:

  1. Đông đúng là một nghệ sĩ, từ hình ảnh đến phong cách viết bài,bạn tạo ra một diễn đàn cho mọi người tham gia thật là vui. Bạn có biết không, đường đẫn mà bạn tìm được là của bạn Long (biệt hiệu là Long le) học với chúng mình từ cấp 1 HBT cơ đấy. Thứ bảy vừa rồi bọn mình vừa qua nhà, thăm Long đấy(hôm họp lớp mới biết Long ốm nặng, hẹn hò mãi mới đến được). Hi hi, mặc dù vừa ốm dậy nhưng tớ quyết tâm đi,thế là gặp được mọi người, nhìn Long mà mình thật cảm phục bạn ấy. Sau 10 năm ốm, và sau 27 năm không gặp nhưng gặp mọi người bạn vẫn nhận ra(mặc dù không phải tất cả, vì mọi người đều có thay đổi mà...). Ra đời, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một phong cách sống nhưng được là bạn bè của nhau thật là quý. Đúng là có bạn tốt, niềm vui được nhân đôi và nỗi buồn được chia sớt. Mong bạn Long luôn lạc quan, khoẻ để tham gia cùng Hội cấp 2 HBT. Chúc tất cả các bạn khoẻ, hạnh phúc và đạt được mọi ước mơ(ko biết có mơ từ hồi học cấp 2 không ??? hi hi). Thanh

    (Tớ bị mất pass trên Goolge nên đăng ẩn danh nhé, Đông giúp bạn nhé, Thanks nhiều. Thanh)

    Trả lờiXóa
  2. Không biết đây có phải là Long nhà ở dưới chân dốc chùa Hộ Quốc không nhỉ !??? bạn Long có họ hàng anh , em gì đó với Hương Giang xinh đẹp ý .

    Trả lờiXóa
  3. Tâm sự với các bạn có bấy nhiêu thôi rồi im thin thít thế hả Long le? bạn bè đi học với nhau cùng chung ngõ, chung đường từ thuở nhỏ, chỉ ngắt quãng 26 năm thôi mà, giờ mới tụ tập được với nhau nơi này mà Le ít lời thế. Công nhận, cuộc đời ngắn ngủi thật, mở mắt ra đã 26 năm không gặp, vậy mà có người khi gặp lại … giật mình … ngỡ ngàng … có bạn tóc đã bạc đến gần trắng cả đầu, có bạn phát tướng nhìn sau tưởng ông 50, có những khuôn mặt nếp nhăn đã gấp khúc rõ ràng… nhưng tất cả dấu ấn thời gian đó cũng không xoá hết nét cơ bản của bọn mình, nhìn vẫn nhận ra nhau …. quý nhau cũng bởi lẽ đó. Với đà này, ngày gặp nhau nhân dịp tròn 30 năm (tháng 7 năm 2015) bọn mình cùng tư duy để tổ chức buổi gặp mặt đặc biệt này sao cho thật xứng tầm với thời gian Le nhé.

    Le không thể hình dung được buổi gặp mặt đầu tiên đâu, nó xúc động đến nghẹn ngào, tôi cũng thế, ngỡ ngàng nhìn từng khuôn mặt, ngạc nhiên và mừng rỡ đến rơi nước mắt, thế mới thấy rằng, tuổi thơ của mỗi người đều có những kỷ niệm đẹp khó phai, chúng mình có nhiều điểm giống nhau nên dễ tương đồng, gắn bó và bền chặt là ở chỗ đó. Tuổi thơ của bọn mình là những lần rủ nhau vào đồng trèo cây hái ổi trộm (khu này thuộc địa bàn gần nhà bạn Hồng, Quang, Tấn, Chức, Vân, Lan, Hoà, …nhiều lắm kể k xuể được), là nhiều lần lắm rồi các buổi ra bãi nổi bẻ ngô trộm, (hình như ăn trộm thấy ngon hơn mẹ mua ngoài chợ về thì phải… hì… hì… các con mình mà biết được thì xấu mặt quá ê… ê…, mà người lớn ngày xưa hiền nhỉ, rõ ràng nhìn thấy bọn mình ăn trộm mà chẳng đuổi đánh, chỉ nhắc nhở qua loa rồi lại đi chỗ #, thế là bọn mình lại thoải mái vắt vẻo ăn quả trên cây hoặc bẻ ngô nướng tại chỗ) bọn con trai các bạn có trò chơi khăng, môn chơi gì mà nặn đất sét hình cái bát trên lòng bàn tay rồi đập xuống nếu nghe tiếng nổ to nhất là thắng… được gọi là trò chơi gì nhỉ, lâu quá nên tôi quên rồi, con gái chúng mình thì có trò nhảy dây, nhảy ngựa, chơi ô ăn quan, chơi đánh chuyền … cứ thế, rồi bọn mình lớn lên, vào cấp 3 là thời điểm chia tay đi các trường, lên đến đại học và bậc cao hơn thì có bạn theo bạn không, rồi tất nhiên chia tay hẳn k gặp lại qua từng đấy năm … tan tác …. kể từ ngày đó cho đến giờ…

    Khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy, con người không thay đổi sao được, giờ đây bạn nào cũng có con lớn con bé đủ hết, vài năm nữa thôi các cháu sẽ lập gia đình, chúng mình lên ông lên bà cả lượt rồi, có già đi mới đúng lẽ đời. Gặp nhau lần này, nhiều tâm sự lắm Le ạ, tôi kể như vậy cho bạn thèm, ngày Hội năm sau nhất định bạn khéo sắp xếp để tham dự nhé. Trong cái rủi cũng có cái may, tuy bạn bệnh nặng nhưng được ông Trời thương, hoặc do thuốc tốt, gặp thầy hay … nên cho dù sống chung với bệnh hơn 10 năm mà vẫn khoẻ mạnh chứ không héo hon; chúng tôi nhìn bạn đều thấy như vậy mà, hãy tiếp tục chữa bệnh để chiến thắng tất cả khó khăn trong cuộc sống Le nhé!

    Thân,

    Trả lờiXóa
  4. Tác giả của những lời tâm sự xúc động này không phải chỉ lỡ hẹn sau 24 năm mà đã mãi mãi lỡ hẹn, vĩnh viễn rời xa những người thân yêu ruột thịt, làng xóm và bạn bè.

    Trả lờiXóa
  5. Ôi, chuyện buồn quá!

    Trả lờiXóa